Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

truyen sex - truyện ngắn ngữ huân nghỉ thảo

Cô là con lai.Mang trong mình hai giọt máu Trung – Việt.Mẹ cô rất thích cỏ cây,đặc biệt là Huân Y thảo.Vì thế,cái tên gắn liền với cuộc thế cô – Huân Y.
Người ta thường bghé tai nhau rằng,cái truyen sex tên sẽ quyết định thế cuộc của một con người.Huân Y là một thứ cỏ cây mộc mạc nhưng quý giá,có mùi hương nhàn nhạt nhưng bền lâu.Cô cũng như thế,cái nếp sống giản dị,thuần khiết đã ăn doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat  sâu vào cơ thể cô từ lúc nào không hay.
Hoa Huân Y màu tím nhạt – màu của nỗi buồn man mát.Người con gái mang tên loài hoa đó cũng không tránh khỏi số phận,không hiểu do sao và từ bao giờ,cái dáng người bé nhỏ của cô lại toát ra một nỗi đơn chiếc khiến người khác không cầm được lòng mong muốn bảo vệ,che chở cho cô.
Cô tên Huân Y,nhưng lại không hề thích loài hoa đó.Cô thường nhìn chúng bằng một cặp mắt nhàm chán và bảo chính bởi cái màu sắc của nó mà cô lúc nào cũng cảm thấy lẻ loi,không có ai bên cạnh.
Cô thích hoa hồng trắng,loài hoa biểu tượng cho sự thuần chất như tính cách của cô.
Huân Y là một nhà văn nghiệp dư,mục mục tiêu viết văn là để bộc lộ hết thảy xúc cảm đang có.Cô yêu văn,yêu thơ ấu ca,yêu những dòng chữ,ca từ lãng mạng.Nếu đồng cân có thể dùng năm từ để miêu tả chính xác về cô,thì kiên cố : nữ tính chất nhưng bốc đồng.
Cô cũng như bao người con gái khác,luôn ước hi vọng có một "bạch mã doc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat hoàng tử” đem niềm vui đến xua đi những nỗi buồn chứa chất trong lòng cô.
Và rồi,cũng có một ngày,ước mê thành sự thật.
Vào một ngày mưa gió,cô và định số mệnh cuộc thế đã được gặp nhau.
Hôm ấy,vừa đặt chân ra đường,mây đen ngun ngút kéo đến,trời đột nhiên nỗi mưa to.
Màn mưa trắng xóa che lấp cả con đường.Chiếc váy trắng mỏng mảnh giờ đã lấm lem bởi vì bùn đất truyen dam bắn lên.Mái tóc xoăn dài bết lại bởi nước,rối tung cả lên.Đang loay hoay tìm chỗ trú mưa thì bất đồ có một chiếc mặc dầu được đặt trên đầu để cản trở những giọt mưa làm tổn xót thương cô.
Chủ nhân của chiếc dầu đó là anh.
Anh như một thiên thần từ thiên đàng đến để bảo vệ cho cô.

Sau này,cô thường hỏi anh,vì sao ngày hôm đó lại che mưa cho cô.Anh đồng cân mỉm cười và bảo :”Nhìn em rất cô đơn,bỗng dưng anh muốn bảo vệ em,vậy thôi.”

Chỉ vì chưng câu nói :”Cô nàng thi sĩ,em thật đáng yêu.” ,anh đã khiến trái tim cô lần đầu rung động,nhảy liên miên không biết mệt mỏi.
Cô và anh bắt đầu yêu nhau.
Cô thường mân nằm mê những sợi tóc bồng bềnh màu hạt dẻ của anh rồi hỏi :”Duy Khánh,Anh yêu em nhiều thế nào?”
"Bằng cái này này.” – Vừa nói,anh vừa giơ nắm đấm ra,lắc qua lắc lại trước mắt cô.
Cô trề môi,giận dỗi quay mặt đi,ấm mỏ ác nói :”Bé tí ti vậy à,ít nhất anh cũng phải so sánh to như núi,như biển,như trời giống mấy tiểu triết lí chứ.”
Anh mỉm cười,quay sang ôm chặt chịa cô,cúi đầu ghé vào tai cô,thì thầm nói:”Cô ngốc,em không biết tim người đồng cân to bằng một nắm tay à.Anh yêu em to bằng cả trái tim rồi,em còn đòi gì nữa.”
Cô lại cười khanh khách,hạnh phúc dựa vào lòng anh.
—-
Được anh nuông chiều,bảo vệ,tính tình cô ngày một ngang bướng hơn.
"Em muốn ăn kem.” – Cô chu môi lên,làm bộ mặt năn nỉ.
"Nhưng cổ họng em đang đau.Không được ăn.” – Anh nói bằng giọng yêu thương vỗ về cô.
"Em không biết,em muốn ăn.Anh đi mua cho em đi.”
"Nghe anh,bây giờ em không thể ăn kem.Ăn vào sẽ không tốt.Nào,ngoan,ăn cháo đi.Ăn xong sẽ hết bệnh.”
"Em không cần,em không ăn cháo Anh chẳng xót thương em nữa.” – Cô tức giận đẩy anh ra,hầm hầm bước về phòng rồi khóa trái cửa.
Bên ngoài im ắng.
Im lặng một cách đáng sợ.
Cô những tưởng anh sẽ quýnh lên,rồi sẽ xông cửa vào,ôm cô vào lòng và nói "anh xin lỗi”.
Anh không làm như vậy.
Anh hết yêu cô rồi.
Cô ngồi sụp suốt và bắt đầu khóc.
Ba mươi phút trôi qua một cách đáng sợ.
Đồng hồ bình thản tích tắc tích tắc từng giây.
"Cộc cộc.” – Có tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy và đi về phía cửa để mở.Không có ai,chỉ thấy đặt kế bên cửa là một hộp kem dâu – vị kem cô thích và một bịch thuốc kèm theo mảnh giấy note "Em ăn xong nhớ uống thuốc.Anh có ca mỗ đột xuất phải đi.Chiều anh sẽ quay lại.Yêu em.”
Khóe môi cô bất đồ cong lên,nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh là bác sĩ khoa tim mạch.Đối với bệnh nhân anh luôn chu đáo.Các y tá và bệnh nhân dịp nữ rất thích anh.Nhiều lần nhìn anh gần gụi bệnh nhân dịp nữ,cô giận đùng đùng bỏ về.Hôm sau cô lại dắt một bạn nam cùng lớp đến bệnh viên chọc gan anh.Liền bị anh lôi ra một góc vắng và bắt đầu cưỡng hôn. =))
Anh bảo :”Em mà còn như vậy nữa,anh sẽ hôn em gấp đôi.”
Cô hỏi :”Anh không ghen sao?Đáng lẽ anh phải đứng trước mặt ba người dằng lấy tay em rồi tuyên cha em là bạn gái anh chứ.”
Anh đưa tay nhéo mũi cô thật đau làm cô la chí chóe,anh bỗng cúi đầu bảo nhỏ đủ cho một mình cô nghe :”Nếu như em tìm được một người con trai yêu em hơn anh,có trạng thái bảo vệ em tốt hơn anh,anh sẽ tự động rút lui.”
"Anh đừng nói bậy,em sẽ yêu độc nhất vô nhị một mình anh,sau này,mãi mãi vẫn như thế.”
Anh ngẩng đầu,ánh mắt có chút phức tạp,khẽ xoa đầu cô :”Cô ngốc,lỡ chẳng may anh tắt hơi thì sao.Em định ở giá mà đấy à?”
Cô vươn tay ôm lấy cánh tay anh,dúi đầu vào ngực anh để che hai má đang đỏ lừ,ngại ngùng nói :”Em yêu anh.Cho dù anh chết,em vẫn yêu anh.Mãi mãi.”

Ba năm sau.
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo cưới thuần khiết,trên tay cô đang cầm 19 đóa huê hồng trắng.
Bên cạnh cô,không có chú rễ.
Cô cũng không ở trong nhà thờ.

Nghĩa trang vắng lặng,không một bóng người,chỉ độc nhất vô nhị một người con gái trong bộ váy cô dâu.
Trước mặt cô là một bia chiêu mộ được tạc công phu.
Trên bia mộ là tấm hình một người con trai còn rất trẻ mang gương mặt thiên sứ cùng nụ cười ấm áp.
Tấm bia có ghi: Nguyễn Duy Khánh,mất ngày 23/6/2014,hưởng dương 24 tuổi.


Một năm trước
Ngày 23/6/2014
Buổi sáng định số mệnh ấy là một ngày đẹp trời,ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu qua cũng là ngày anh và cô đám cưới.Ngồi trên chiếc xe chở tới nhà thờ,trong lòng cô có chút hồi hộp,đan xen hạnh phúc.Chưa bao giờ cô lo âu như thế này.
"Em làm sao vậy?” – Anh nghiêng đầu,một tay siết lấy tay đang cô,tay còn lại nhẹ nhõm lau vài giọt mồ hồ đang rơi trên trán cô.
"Em hơi hồi hộp một chút.”
"Em khát không.Anh vào Family Mart mua nước cho em.”
"Ừ,anh đi đi,em đợi anh.”
Nói rồi anh chóng vánh mở cửa xe đi qua bên kia đường.
Bụng cô bỗng hơi đó,nhìn đồng hồ vẫn còn sớm,cô đứng dậy mở cửa xe,quyết định vào Family Mart theo anh để kiếm chút gì lót dạ.
Lòng đường rộng rãi.Hàng ngàn chiếc xe rộn rịch nối đuôi nhau.Một buổi sáng bình yên như mọi ngày.
Bước chân bé nhỏ đặt trên vạch trắng rồi nhẹ nhàng qua đường.
Đến giữa lòng đường rồi,đột nhiên,có tiếng người hét lớn :”Mọi người tránh ra,xe tôi hư thắng rồi,tránh ra tránh ra.”
Đôi bàn chân nhỏ bé đang bước bỗng nhiên dừng lại,ngó sang bên trái,bỗng có một luồng sáng từ đèn xi nhan ô tô chiếu rọi vào mắt,theo quán tính,cô lấy tay che mắt lại,mấy giây sau,cô nhận ra dường như có điều động gì đó không ổn.Vừa mở mắt đã thấy chiếc xe điên đang lao tới.Toàn thân cô cứng đờ,muốn chạy cũng chạy không được.
Bỗng,một bóng trắng vụt qua chứa sức mạnh vô hình đẩy cô sang lề đường.Không thấy rõ,chỉ ngửi thấy một mùi hương hổ phách nhè nhẹ quen thuộc.
"Rầmmm.” – Tiếng vỡ lở từ vụ va chạm xen lẫn tiếng kêu thất thanh của những người qua đường.
Cô lòm còm bò dậy.Toàn thân không sao,chỉ có vài vết xước nhỏ.Sững người vài giây,toàn thi thể cô đông cứng,ngây người đến bên cạnh chiếc xe,thân hình nhỏ bé len lách đám đông để chui vào.
Một người con giai nằm đó,bên cạnh chiếc xe,đôi mắt anh cố kỉnh sức đảo qua đảo lại để tìm hình bóng người con gái ấy.
Máu
Máu lên láng khắp mặt đường
Mùi tanh nồng bốc lên khó chịu.
Bầu trời đang nắng,bỗng dưng tối sầm,mưa như trút nước.
Đầu óc cô không còn cảm giác gì nữa,tay chân cô cứ vậy mà bò đến bên anh,ôm anh vào lòng.
"Khánh,Khánh,anh ngồi dậy đi,đừng dọa em,em sợ lắm.”- Cô vừa nói vừa òa khóc.
Anh lấy chút sức lực chung cuộc của mình,khẽ đưa tay vuốt khuân mặt nhem nhuốc vì nước mắt của cô,nở một nụ cười,khóe môi mấp máy :”Anh….anh….yêu..em.”
Cô hoảng loạn gật đầu,đôi tay vô thức siết anh chặt chẽ hơn :”Em cũngdoc truyen heo, truyen sex, truyen dam moi nhat  yêu anh.”
Mưa cứ rơi,hòa vào nước mắt của cô.
Anh mỉm cười nhìn cô lần cuối.
Đôi mắt đang mở từ từ nhắm lại.
Thiên thần đã gãy cánh.
Thiên thần đã rời bỏ trần gian.
Cô không còn khóc nữa,đôi mắt rỗng không nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh,tay cô vuốt ve má anh rồi đặt xuống đôi môi trắng bệch một nụ hôn.
Chiếc váy cưới của cô giờ đây dính líu đầy máu.
Lần đầu cô gặp anh,là một ngày mưa.
Lần cuối cô gặp anh,cũng là một ngày mưa.
Thiên thần đã về trời.
Xa xa,tiếng còi cứu thương vọng tới.

"Khánh à,hôm nay em mang 19 bông hoả hồng tới viếng anh đây.Anh có biết ý nghĩa của nó là gì không?Không biết phải không?Để em nói cho anh nghe.Là nín nhịn và chờ đợi.” – Cô gái sờ nhẹ bức ảnh trên bia mộ,đôi mắt thương đau gắng kìm nén.
"Em đã đợi chờ anh một năm rồi.Sao anh còn chưa đến tìm em.?”
Không trạng thái chịu đựng hơn,cô bắt đầu khóc,những giọt nước mắt trong suốt thi nhau tuôn ra như suối.
Bầu trời trong veo chợt nổi gió,gió lướt qua như muốn thay anh lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Lộc…cộc…” – Có tiếng bước chân của ai đó vang lên.
"Cô bé,em đừng khóc.” – Một giọng nói trầm ấm khẽ nói bên tai,cô theo âm thanh ấy mà ngẩng đầu.
Một người con giai cũng mang gương mặt thiên sứ,nhưng không phải anh.
Cô bỗng nhiên mỉm cười,anh cũng cười.
Một câu chuyện mới đã bắt đầu.

An Cáo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét